Nằm trên chiếc giường rộng lớn, Đông Nghi vô cùng bất mãn nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng mặc đồ ngủ cho mình, tuy cách nhau lớp mặt nạ bằng vải nhưng Đông Nghi vẫn nhìn ra được cặp mắt gian tà của anh đang thừa cơ nhìn vào những nơi riêng tư của cô, bàn tay nóng hổi còn cố tình đụng chạm không cần thiết trong quá trình mặc quần áo nữa.
“Em tức giận trông cũng rất xinh đẹp.”
-khi đã mặt xong quần áo cho Đông Nghi, anh thuận tay véo lên má cô một cái, nhìn ánh mắt căm hận nhưng không thể làm gì được của cô, mỗi lần như thế tâm tình anh lại vui lên một chút.
Anh chính là nghiện loại cảm giác này rồi, dù biết là càng nhiều lần gặp sẽ càng bất lợi cho cả cô và anh nhưng vẫn không thể ngăn được con tim đi tìm lý lẽ của riêng nó.
“Tôi gọi anh là gì? Ít nhất cũng phải có cái tên để gọi.”
-giọng Đông Nghi đưa anh dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung, từ lúc nào khi hai ánh mắt chạm vào nhau, cô cũng có một cảm xúc lạ lẫm khi nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài cuốn hút ấy, như lạc vào một không gian hoàn toàn khác.
“Vậy gọi tôi là L đi!”
-anh nắm lấy bàn tay đang chạm nhẹ lên khuôn mặt mình của cô đưa đến khuôn miệng mỏng nam tính hôn nhẹ, khóe mắt nhoẽn lên ý cười: “Bây giờ chưa được đâu cô bé của tôi, đến lúc thích hợp tôi sẽ cho em nhìn thấy khuôn mặt này.”
Đông Nghi thở nhẹ ra rụt tay về, cho tới nay thứ làm cho cô đau đầu nhất chính là người đàn ông tên L này, mỗi lần gặp mặt không đem cô tra tấn hành hạ, ăn đến không còn xương sẽ không chịu bỏ qua. Mi mắt chớp nhẹ, trừ một lần cô bị bệnh thì anh đã quan tâm chăm sóc ra đi.
Đáy lòng Đông Nghi run rẫy thừa nhận, cô đối với dục vọng mạnh mẽ của anh đã không còn sự bài xích kịch liệt như trước đây, cô nhận ra bản thân cũng đã từng chìm đắm trong khoái cảm mãnh liệt ấy, nhưng Đông Nghi cũng luôn tự nhắc nhở bản thân không được buông thả. Và còn một điều này nữa, trước mắt người đàn ông L này không có mục đích xấu với cô.
“Cung cấp tin tức cho người của tôi điều tra về bộ trưởng Lee là anh phải không?”
“Em thông minh như vậy tự hiểu đi. Ngủ ngon nhé, tôi phải đi rồi.”
-anh luyến tiếc hôn lên trán Đông Nghi một nụ hôn phớt, sau đó mới cầm theo balo rời đi.
Đông Nghi sựt nhớ ra đồ lót của mình vẫn còn trong balo của anh, đáy mắt chợt tối sầm lại, anh như thế mà lấy nó đi thật sao?
“Toàn hàng hiệu không đấy, đồ biến thái.”
Nhắc đến mới nhớ, Đông Nghi gượng ngồi dậy lấy trong túi xách của mình ra hộp thuốc nhỏ uống hai viên bên tron. Từ sau hai lần quan hệ cùng anh cô bất giác đã mua thuốc tránh thai phòng ngừa, không ngờ lại phải dùng đến thật. Cảm nhận vị đắng trôi qua đầu lưỡi, Đông Nghi khẽ nhăn mặt lầm bầm, vì ai mà cô phải nuốt thứ ghét nhất vào bụng đây hả.
“Trời ạ, cái vị của nó…”
.
.
.
“Cho chị này.”
-Choi Min Hyuk chìa ly ca cao nóng còn nghi ngút khói đưa trước mặt Đông Nghi khi cô đang ngồi nghỉ chuẩn bị cho cuộc giao lưu sắp tới.
Đông Nghi nheo mắt nhìn ly ca cao, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã được đặt vào tay của mình, nhìn lên bắt gặp nụ cười rạng rỡ của chàng minh tinh Hàn Quốc điển trai.
“Hôm nay sắc mặt chị không được tốt lắm, lâu lâu lại xoa xoa lên bụng của mình, em thấy chị quản lý của em mỗi lần không khỏe đều uống cái này, nó có thể giúp ích cho chị đó.”
Đông Nghi gượng cười méo mó, không phải cậu ta nghĩ rằng cô đang bật đèn đỏ đấy chứ, nhưng dù sao cũng có chút đáng yêu đi: “Cảm ơn cậu, tôi không sao đâu.”
Choi Min Hyuk kéo ghế lại ngồi bên cạnh Đông Nghi, mắt nhìn sang người chồng đang đứng cách đó một đoạn, hôm nay trông anh ta cũng khá căng thẳng không có thời gian bận tâm đến người vợ của mình nên cậu ta mới dám lén phén ngồi cạnh cô: “Anh ấy bị hội chứng căng thẳng trước ống kính sao?”
“Bị cậu nhận ra rồi, nhưng anh ấy cứ cố chấp muốn thực hiện cùng tôi.”
-Đông Nghi hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt nhìn sang Min Hyuk với khoảng cách đang rất gần mình, ngón trỏ đưa lên đẩy trán cậu ta ra.
“Tôi không bị lãng tai, cậu không cần ngồi gần vậy đâu.”
Min Hyuk bật cười, cậu nhún vai thản nhiên đáp: “Hôm qua là chị đóng kịch phải không? Chị chưa xem qua bộ phim của em đóng.”
“…”
“Không sao đâu, chúng ta đều giống nhau cả thôi, em cũng đang phải vờ vui vẻ và niềm nở trước mặt mọi người và fan, chúng ta giống nhau mà.”
-giọng nói của Min Hyuk thoáng buồn ẩn chứa tâm sự gì đó, cậu đứng dậy rời đi trước để lại Đông Nghi một mình ở đó.
“Chị mau khỏe lại nhé, em đi trước đây!”
Đông Nghi chợt có chút khó hiểu, cậu nhóc này cũng không đơn giản như sự ngây ngô bên ngoài của mình. Nhìn xuống ly ca cao trên tay, cô uống thêm một ngụm nhỏ rồi cũng đứng dậy theo, đã đến giờ rồi.
Gặp gỡ và giao lưu với những chính khách cấp cao của đất nước Hàn Quốc, sau đó mọi người cùng đến trao quà cho các em nhỏ có thành tích xuất sắc trong năm vừa qua.
Mọi thứ diễn ra đều rất suôn sẻ, điểm trừ duy nhất chính là nam nhân đang đứng trước mặt Đông Nghi, giống như một khúc gỗ bên cạnh cô không dám nhìn trực diện trước ống kính.
Cũng may phóng viên và quay phim đều chỉ tập trung vào cô và chàng minh tinh bên cạnh cô nên cũng không quan tâm mấy đến Hoàng Phong. Anh ta cũng thật cố chấp quá đi.
“Hôm nay xem như cũng thành công thuận lợi rồi.”
-Hoàng Phong thở phào một cái, anh gọi điện cho Đông Nghi khi cô đã vào toilet một lúc lâu vẫn chưa trở ra.
“Sao lại không bắt máy chứ?”
-Hoàng Phong nhìn màn hình điện thoại không có tín hiệu, đáy mắt đột nhiên đanh lại, anh là đang có dự cảm không lành vội chạy đi tìm.
Nhìn những tên vệ sĩ lực lưỡng vẫn đang đứng chờ bên ngoài, Hoàng Phong nôn nóng hỏi: “Đông Nghi đâu rồi?”
“Cô chủ vẫn còn bên trong…”
Hoàng Phong sốt ruột chạy vào toilet tìm, bên trong toilet hiện tại không có ai, anh gần như phát điên lên mở cửa từng phòng ra kiểm tra, quả nhiên vợ của anh đã mất tích rồi.
“Đông Nghi, em tốt nhất là đừng có chuyện.”
.
.
.
Đông Nghi té ngã xuống nền đất khô khốc sau khi vừa được một tên lôi khỏi xe, cô đau đớn nhăn mặt, đầu vẫn còn váng do cú đánh từ sau gáy, bọn người này dám ngang nhiên bắt cóc cô giữa thanh thiên bạch nhật luôn.
Hai gã đàn ông lực lưỡng nhìn Đông Nghi rồi nhìn nhau mỉm cười dâm đãng, một trong hai tên tiến về phía cô xốc người dậy, bàn tay thô ráp vuốt nhẹ lên khuôn mặt kiều diễm khiến Đông Nghi run sợ nhưng không dám làm càn, cô bây giờ chính là cá nằm trên thớt.
“Các người muốn gì?”
-tim Đông Nghi lúc này đang đập thình thịch, cô không chắc mình có thể hoàn toàn bình tĩnh được nổi nữa không trước những cặp mắt háo sắc đang chú mục trên cơ thể cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Gã nhếch môi, bàn tay đột ngột bóp mạnh cằm Đông Nghi buộc cô ngẩng lên để lộ khuôn mặt hoàn mĩ cho gã được ngắm nhìn rõ hơn: “Mày biết không? Đáng lẽ bọn tao được lệnh giết mày ngay đấy, nhưng miếng mồi ngon như vậy nếu không ăn thì tiếc quá, chúng ta từ từ ân ái rồi bọn tao xử mày sau vẫn chưa muộn.”
“Là ai đứng sau các người?”
-Đông Nghi cố đè nén tâm tư đang hỗn loạn, ánh mắt thoáng hoang mang nhưng rất nhanh đã trở về vẻ sắc bén, giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Là một người rất quyền lực, chỉ cần biết như vậy thôi.”
Vừa dứt lời, bàn tay mạnh bạo nhấn hai đầu vai Đông Nghi ghì cô ngã xuống sàn một lần nữa, gã liền ngồi lên bụng Đông Nghi.
.
.
.
Lái xe trên đoạn đường, Hoàng Phong như ngồi trên đống lửa không thể không lo lắng, điện thoại của Đông Nghi vẫn mất tín hiệu không thể liên lạc được còn định vị cũng mất tín hiệu luôn. Bọn vệ sĩ được thuê để bảo vệ cho vợ của anh chỉ để làm cảnh thôi, toàn là lũ vô dụng.
“Chết tiệt, đường xá kiểu gì thế này?”
.
.
.
Đông Nghi sợ hãi nhắm chặt mắt, cổ tay bị bóp chặt kéo cao lên qua khỏi đầu. Không thể như thế được, cô không thể bị những gã xấu xa này vẩn nhục cơ thể của mình được, nhưng sức lực yếu ớt của cô không cách nào vùng vẫy được, nỗi khiếp sợ đã lan tràn lên đến đỉnh điểm khiến cho Đông Nghi tái cả mặt, nước mắt đầm đìa rơi xuống khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.
Chính lúc này, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng Đông Nghi đã nghĩ đến L, cô nuôi hy vọng mong manh rằng anh sẽ đến kịp lúc để cứu mình.
“Đừng mà…”
Gã nhìn Đông Nghi vật vã trong vô vọng, cơn hưng phấn cuồn cuộn trong lòng càng sôi trào mãnh liệt, khuôn mặt dâm đãng với nụ cười độc ác đang mỗi lúc một cận kề khuôn mặt xinh đẹp của cô.
CỐP.
Lon bia theo hướng cửa lớn bay thẳng đến đầu gã đàn ông đang định giở trò đồi bại với Đông Nghi làm gã đau đớn ôm đầu ngã sang một bên, tên còn lại giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện ra một cô gái trên chiếc mô tô đang gạt chống xe xuống cởi nón bảo hiểm ra, trên người cô khoác lên bộ quần áo đen bóng loáng bó sát cơ thể, phô lên những đường cong với tỉ lệ hoàn hảo.
Đông Nghi sau khi kịp trấn tỉnh cũng hướng mắt nhìn lên ân nhân vừa cứu mạng mình, đáy mắt thoáng kinh ngạc: “K… là cô.”
K, chính là nữ vệ sĩ mà Đông Nghi từng thuê, bởi vì không hoàn thành được nhiệm vụ để cho L đột nhập vào nhà cô nên Đông Nghi đã đuổi việc, không ngờ cô ấy lại đến đây và cứu cô một mạng.
“Chà, xem nào, lại thêm một em xinh đẹp dẫn xác đến phục vụ mấy anh sao?”-gã còn lại nhếch môi giễu cợt, gã nhìn đồng bọn của mình cũng đã đứng dậy, ra hiệu cùng bước tới.
K lạnh lùng nhìn hai gã đang tiến về phía mình, vẻ mặt vẫn giữ vẻ lãnh cảm không chút nao núng, xoay gót một cái, cú đá hoàn hảo đá thẳng vào mặt gã cao hơn mình gần một cái đầu. Cô cúi thấp người né thành công đòn tấn công của gã còn lại tung thêm cú đấm đầy uy lực vào sườn gã, trong nháy mắt đã đo ván hai tên lực lưỡng không não này.
Đông Nghi nuốt khan, cô chống tay gượng ngồi dậy, ánh mắt vẫn chưa hết sững sốt và bất ngờ nhìn K, bắt gặp ánh mắt của K đang nhìn xuống mình, Đông Nghi mới ý thức được tình hình, lên tiếng: “Cảm ơn… nhưng vì sao cô biết tôi ở đây?”
K tiến đến đưa tay ra ý muốn kéo Đông Nghi đứng dậy, ngắn gọn đáp: “Anh ấy nhờ tôi bảo vệ cô.”
Anh ấy?
Đông Nghi ngay lập tức nhíu mày, cô chợt nghĩ đến L lần nữa.
“Về thôi, chỗ này không tiện ở lâu.”
“Các người định đi đâu thế?”
-giọng của bộ trưởng Lee vang lên, phía sau lão là một đám người mặc đồ đen đang thủ sẵn gậy trên tay lăm le đi về chỗ hai người, ước tính cũng hơn chục tên chứ không ít.
Đông Nghi theo phản xạ tự nhiên lùi lại nép sau lưng K, cố giữ cho giọng bình thường đáp trả: “Bộ trưởng Lee, ông gan cũng to thật đấy, dám ngang nhiên bắt cóc người.”
“Ta đâu có định bắt cóc, ta là muốn giết cô luôn cơ đấy. Chỉ vì lũ vô dụng này tự tiện muốn làm loạn nên buộc ta phải đích thân ra mặt.”
-lão trừng mắt nhìn xuống hai gã đã bị hạ gục nào dưới sàn, sau đó phẩy tay ra lệnh cho đám thuộc hạ hành động.
K đưa tay chắn trước mặt Đông Nghi, nói nhanh: “Lùi lại!”
.
.
.
P/s: K là nhân vật nữ phụ đúng kiểu au thích luôn nha, về sau sẽ cho nàng xuất hiện nhiều thêm chút ^^
L=Lion nha
Chương sau ai muốn chàng L xuất hiện, vote và cmt tích cực nha, hôm nay tung 2 chương quá hào phóng rồi :)))))))))