K tỉnh dậy đã thấy Đông Nghi nằm trên giường bên cạnh mình, sau một hồi mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cô chợt cảm thấy áy náy, tự trách bản thân đã chủ quan để cho cô ấy phải chịu thiệt thòi vì sơ suất của mình.
Ánh mắt liếc nhìn sang đồng hồ treo tường, đã gần trưa rồi, bình thường không phải Đông Nghi đã thức dậy… Lẽ nào có chuyện gì rồi?
“Đông Nghi!”-K khẽ lay cánh tay người nằm bên dưới đánh thức, bấy giờ mới phát hiện ra sắc mặt tái nhạt của cô, K vội sờ lên trán kiểm tra thân nhiệt, nó rất lạnh.
Đôi mắt âm trầm nhìn xuống lọ thuốc lấp ló bên trong túi xách chưa kịp khóa lại, K nảy sinh ra nỗi hoài nghi, nhưng tạm thời cô phải lo cho Đông Nghi trước đã.
.
.
.
Hoàng Phong hay tin Đông Nghi gặp chuyện liền tức tốc chạy về nhà, anh đã vô cùng lo lắng cho cô, không biết bản thân đã vượt hết bao nhiêu đèn đường để ngạy ngay về nhà.
K nhìn thấy Hoàng Phong đi vào, lần này cô không ngăn cản, nhìn nét mặt sốt ruột và ray rứt của anh, cô cảm nhận được anh đã hối hận rồi. K tự giác rời khỏi phòng một lúc nhường không gian riêng cho hai người.
Đông Nghi ngủ nhưng không hề thanh thản, đôi chân mày thanh tú lâu lâu khẽ cau chặt lại, khóe môi anh đào đỏ mọng giờ đây cũng nhợt nhạt đi vài phần, nhìn cô tiều tụy rất nhiều so với ngày hôm qua.
Hoàng Phong đưa tay vuốt nhẹ mái đầu Đông Nghi, anh là đang căm hận chính bản thân mình, dù là Hoàng Phong hay L anh đều không xứng đáng với cô một chút nào.
“Bên cạnh tôi khiến em chịu nhiều tổn thương như vậy, chúng ta ruốt cuộc sẽ có kết thúc như thế nào đây?”
.
.
.
Ánh mắt lơ đãng của L nhìn hộp thuốc K vừa đặt trên bàn, anh im lặng chờ đợi lời giải thích từ việc làm này của cô ấy.
Giọng K trầm thấp lên tiếng: “Nó là thuốc tránh thai khẩn cấp, nếu dùng với liều lượng lớn sẽ dẫn đến những tác dụng phụ nguy hiểm, sức khỏe của cô ấy bình thường cũng không thực sự tốt.”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười chua chát, cô dù biết là nguy hiểm đến bản thân vẫn không muốn cùng anh hòa hợp. Người con gái này làm cho anh đau lòng quá rồi, toàn thân giống như ngàn kim châm đâm phải, đau đến hô hấp không thông.
“Dù xảy ra chuyện gì, với tư cách một người bạn. Tôi chân thành khuyên anh dừng việc làm ngu ngốc như tối qua lại.”
L nhìn K rời khỏi thư phòng, anh không buồn phản ứng lại, nét mặt trơ ra đó nhìn về nơi vô định xa xăm. Có lẽ nếu L biến mất trong cuộc đời của Đông Nghi sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy.
.
.
.
Chiều tối.
Thím Trần hay tin cô chủ bị bệnh đã chuẩn bị cháo và thức ăn nhẹ cho cô, vừa định đem lên phòng đã nhìn thấy Hoàng Phong đứng phía sau từ bao giờ.
“Cậu chủ!”
“Để tôi đem lên cho, thím nghỉ ngơi trước đi!”
Đông Nghi từ lúc tỉnh dậy cũng chỉ một mực bám trụ nằm trên giường, thậm chí cô còn bảo K ở bên cạnh không cho cô ấy rời nửa bước.
Cánh cửa phòng hé mở, dù chỉ là âm thanh rất nhỏ cũng làm cho Đông Nghi khẽ giật mình, nhìn Hoàng Phong đem khay thức ăn đi vào, cô mới an tâm thở phào một cái.
“Em ăn một chút đi!”
Ánh mắt cô không buồn nhìn xuống đồ ăn anh đem vào, dù cơ thể cả ngày không có gì trong bụng, Đông Nghi cũng không cảm giác muốn ăn.
K hiểu ý đi đến nhận lấy, thay mặt Đông Nghi lên tiếng: “Tôi sẽ cho cô ấy ăn.”
Hoàng Phong ánh mắt ưu buồn nhìn Đông Nghi vẫn không chút khởi sắc nào, anh quyết định ngồi luôn bên giường: “K, cô ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với vợ của mình.”
Trực giác cho K biết lần này Hoàng Phong là thành ý muốn nói chuyện cùng Đông Nghi, nhưng tình trạng hiện giờ của cô ấy khiến cô cũng không an tâm rời đi.
“Chị ra ngoài một lúc đi, tôi không sao đâu.”-Đông Nghi cuối cùng cũng chịu lên tiếng, cô trước nay không phải người làm việc theo cảm xúc, Đông Nghi sẽ không để tình cảm cá nhân của mình ảnh hưởng đến những chuyện khác, đó là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô, quá gượng ép bản thân mình.
.
.
.
Chờ cho K hoàn toàn đi khỏi, Hoàng Phong khẽ khàng cất lời: “Chuyện hôm qua tôi nói cùng em hãy quên nó đi, chúng ta hãy cứ tiếp tục như trước kia, có được không?”
Đông Nghi im lặng nhìn anh, đôi mắt thâm trầm tựa như hố sâu không đáy, nét mặt âm lãnh không thể hiện chút cảm xúc nào ra ngoài khiến Hoàng Phong không thể đoán được cô đang suy nghĩ gì.
“Anh lại gần hơn một chút đi!”
“Có chuyện gì vậy?”-Hoàng Phong càng lúc càng không thể hiểu được cô đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn làm theo lời Đông Nghi, ngồi bên giường cạnh cô.
Hàng mi dài khẽ lay động, Đông Nghi nhìn lên khuôn mặt của anh ở khoảng cách cận kề. Khuôn mặt cô từng tiếp xúc qua trước đây rất nhiều lần nhưng hiện tại lại trở nên quá xa lạ.
Bàn tay suông dài đưa lên chạm nhẹ vào đường nét tuấn tú như tạc của Hoàng Phong, hành động đường đột và kỳ lạ của cô khiến anh giựt mình khẽ nhích người ra sau, nhưng không vì thế mà phản ứng lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh với ánh mắt này, cử chỉ dịu dàng như vậy.
Chợt bàn tay nhỏ nhắn ấy xoay qua che đi nửa dưới khuôn mặt Hoàng Phong, đôi mắt đen ôn nhu ánh lên tia sắc bén, lời lẽ dù khẽ khàng nhưng người nghe vẫn cảm giác kinh sợ: “Hóa ra là như thế, thời gian qua chơi đùa cùng với tôi có phải rất thú vị không?”
Đôi chân mày rậm của anh khẽ cau lại khi từ cuối cùng vụt ra khỏi ra khỏi miệng Đông Nghi:” L!”
Hoàng Phong sững sốt, nhãn cầu mở to lên, nhưng trước lời lẽ chất vấn của cô, anh lại không có một lời phản bác hay biện minh, chỉ im lặng nhìn cô, như một sự thừa nhận.
Cuộc đối thoại của anh và K ở thư phòng Đông Nghi đã vô tình nghe được, bởi vì họ nghĩ rằng cô còn đang mê man nên mới thiếu cảnh giác trò chuyện cùng nhau. Lúc mới nghe cô vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng càng suy ngẫm, Hoàng Phong và L vóc dáng có đến 10 phần tương đồng, mỗi lần L xuất hiện Hoàng Phong đều trùng hợp biến mất, cô chính là bị người đàn ông này đùa cợt trong lòng bàn tay mà không hề hay biết.
“Ừm, chính là tôi. Cuối cùng cũng bị em phát hiện.”-giọng anh trầm thấp lên tiếng, nét mặt điềm tĩnh đến lạ không còn vẻ bất ngờ ban nãy, anh vẫn muốn sẽ để L biến mất trong cuộc đời Đông Nghi, không ngờ cũng để bị cô phát hiện ra.
Đông Nghi thu bàn tay của mình về, ánh mắt vẫn như cũ vô cảm nhìn người đàn ông trước mặt lên tiếng chất vấn: “Tôi hỏi anh một lần nữa, mục đích làm thế với tôi là gì?”
“…”
“Chúng ta ly hôn đi, tôi dù hủy hợp đồng cũng không muốn sống chung một nhà cùng anh.”-lời cô nhẹ tênh thốt, nhớ lại khoảng thời gian cô nghĩ anh là một người vô hại cùng nằm chung trên một chiếc giường với những khoảnh khắc bị anh đè dưới thân, hai con người hoàn toàn đối lập nhau đều duy chỉ một, Đông Nghi vẫn chưa thể chấp nhận được.
Hoàng Phong nhìn cô buồn bã, nỗi tổn thương anh dành cho cô không ít, cô chán ghét anh là phải thôi, nhưng anh lại không dễ dàng có thể từ bỏ cô được, dù đau khổ như thế nào, được ở bên cạnh cô là niềm an ủi và lẽ sống duy nhất của cuộc đời anh, một con người không có bất kỳ khát khao sống nào ngoại trừ việc trả thù.
“Đừng quyết định nhanh như vậy trong lúc này. Tôi hứa sẽ không làm phiền em nữa, chuyện ly hôn hãy để sau đi!”
Hoàng Phong đứng dậy, anh nhìn Đông Nghi lần cuối. Cô ấy không thèm nhìn đến anh, điều này chính là hình phạt to lớn nhất cho một kẻ đơn phương si tình không phải sao? Trước nay chỉ một mình anh dõi mắt theo cô, âm thầm cùng cô thưởng thức niềm vui nỗi buồn, âm thầm bảo vệ cho cô. Việc gì anh cũng có thể vì cô làm, nhưng đừng bắt anh phải từ bỏ việc được nhìn thấy cô mỗi ngày, được yêu thương cô mỗi ngày.
“Thức ăn nguội rồi, để tôi nhờ thím Trần hâm lại.”
Căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi mình Đông Nghi trên chiếc giường đơn độc, bao nhiêu đau khổ và tổn thương cô đều nếm trải qua, tưởng rằng lần này cũng dễ dàng buông xuống được, nhưng trái tim của cô sao cứ quặn thắt lại từng cơn thế này?
Cảm giác khó chịu này là gì đây?