Chương 29: Thỏa thuận lại hợp đồng

Đôi mắt sắc sảo khẽ nheo lại nhìn vào bản hợp đồng anh vừa đưa cho mình xem, Đông Nghi khẽ cười khinh thường. Cái gì từ việc không được đụng chạm thân thể chuyển thành phải ngủ chung phòng với nhau trong bất kỳ chuyện gì, còn cả khó chịu hay chiến tranh lạnh vẫn phải ở chung một chỗ không được tự ý bỏ đi.

“So với những điều khoản trên của em đưa ra, việc chúng ta ngủ chung với nhau có gì to tát đâu. Cũng đâu phải tôi và em chưa từng ngủ chung với nhau lần nào.”-anh nói như thể tất cả đều là lẽ hiển nhiên không có gì quá đáng, cô cũng nên thông cảm cho tâm trạng của một người chồng đi chứ, có vợ mà bảo không được động chạm gì chỉ để nhìn thôi, Hoàng Phong anh không phải là thầy tu. Hơn nữa bản hợp đồng cũ được viết ra trong tình trạng cô và anh đang giận nhau, nó không được tính.

Đông Nghi thở nhẹ ra đặt bản hợp đồng lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên khuôn mặt điển trai rất ư là thanh thản của anh đang chờ đợi cô đặt bút ký: “Tôi không ký!”

“Chỉ là ngủ chung thôi, em làm gì khó khăn quá vậy?”-ai nghe vào đều nghĩ rằng người đáng thương là Hoàng Phong, một người chồng chỉ có ước mong nhỏ bé và thực tế được ngủ chung với vợ của mình thôi, có gì sai trái ở đây chứ.

Nhìn thấu được suy nghĩ của Hoàng Phong qua đôi mắt như nói hết tâm tư của mình ra, Đông Nghi chỉ ngón tay vào dòng chữ ghi trong bản hợp đồng, giọng không nóng không lạnh đọc lại: “Chỉ được mặt trang phục công sở đi làm, không được mặc những trang phục gợi cảm dù bất kỳ trường hợp nào ngoại trừ ở nhà, tan làm phải về nhà đúng giờ. Nghiêm cấm việc tự tiện gặp đối tác khác giới bàn việc làm ăn vào buổi tối hoặc gặp riêng khi không có anh đi cùng.”

Hoàng Phong nét mặt vẫn rất thản nhiên nhìn cô gật gù: “Đúng rồi, bởi vì em là kiểu người của công việc, tôi rất tôn trọng em nên không can thiệp vào, những điều khoản đó đều là giới hạn cho phép của một người đàn ông với vợ mình thôi.”

Cô bước đến gần anh, mi mắt cong lên nụ cười nhưng hoàn toàn không có ý cười nào bên trong, giọng nói dần lạnh đi khiến người nghe không khỏi sởn tóc gáy: “Anh ghen vừa vừa thôi. Như thế khác nào đem tôi đi nhốt ở trong nhà luôn đi.”

“Nếu được tôi cũng rất muốn làm vậy.”-Hoàng Phong cũng đứng dậy khỏi ghế, từ vị trí thấp hơn, bây giờ dáng người cao lớn của anh đã cao hơn cô gần một cái đầu. Hoàng Phong tiến thêm một bước nhỏ, khuôn mặt anh đang kề sát vào khuôn mặt hơi đỏ vì tức giận của cô, giọng vẫn đều đều lên tiếng: “Là tại vì vợ của tôi có sức hấp dẫn quá lớn, khiến cho tôi không tài nào yên tâm được.”

Đông Nghi nghiêng đầu qua một bên né tránh bàn tay đang vuốt nhẹ lên má mình, anh đừng có vừa nói vừa có hành động nữa được không, làm cô chẳng thấy sự nghiêm túc gì hết. Thực chất trái tim đập rối loạn bên trong lồng ngực khiến cho Đông Nghi không đủ tỉnh táo để phán xét mọi việc được nữa, cô sẽ bị anh xỏ mũi mất.

“A…”-cô vừa định lùi về sau, bàn tay anh đã nhanh hơn kéo lấy eo cố định người cô lại, anh dùng sức nhiều hơn, cơ thể Đông Nghi liền ngã luôn vào lồng ngực săn chắc của anh.

Hoàng Phong hài lòng nhìn biểu cảm bối rối của cô, mỉm cười bông đùa: “Em đó, cơ thể đừng có lúc nào cũng mẫn cảm như vậy, làm tôi lại không chịu được nữa rồi.”

“Tôi nói là không ký cái hợp đồng này, bỏ hết những điều…ưm…”-đôi môi nhỏ nhắn còn chưa kịp nói hết đã bị anh bao phủ bằng đôi môi ấm nóng của mình, hung hăng hôn đến đối phương không thể thở nổi mới luyến tiếc buông tha.

“Anh…”-Đông Nghi ấm ức trừng mắt liếc anh, nhưng nhìn sao ánh mắt ấy vẫn rất xinh đẹp, giống như muốn mời gọi anh tiếp tục cùng cô tiến thêm bước nữa.

Bị anh ngang ngược hôn đến điên dại, Đông Nghi vừa hận vừa ngượng dùng tay định tách khỏi người Hoàng Phong nhưng anh vẫn không chịu cho cô đường lui, bàn tay bên dưới còn đang trượt vào lớp áo mỏng manh tìm đến bầu ngực căng tròn vẫn đang thở hổn hển của cô quậy phá.

“Này… đây là ban ngày đấy…”-Đông Nghi né tránh đôi môi của anh đang định nhắm đến môi mình lần nữa, bờ môi nóng bỏng liền trượt xuống xương đòn gợi cảm của cô cắn nhẹ kích thích, cảm nhận được cơ thể cô như bị điện giựt run nhẹ lên làm cho tâm anh một trận rung động dữ dội, chỉ muốn đè cô xuống ghế làm thịt thôi.

Giọng anh trầm đục thì thầm phả những làn hơi nam tính nóng hổi vào da thịt nhạy cảm của Đông Nghi: “Ai bảo ban ngày không được làm gì? Đây là nhà của chúng ta kia mà…”

“Ân…”-Đông Nghi vô lực ngửa cổ lên khi nhụy hoa trước ngực của cô bị anh kích thích điên cuồng, ngón tay hư hỏng ra sức se se khiến nó dựng đứng lên run rẫy, bên ngực còn lại bị đôi môi anh ngậm chặt ra sức cắn mút, chiếc áo sơ mi trắng lộn xộn bị cởi bung lộ ra bờ vai trắng noãn nà vẫn còn vắt trên người làm cho Đông Nghi trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

“Em đó, lại làm cho bên dưới của tôi chịu không nổi rồi…”

.

.

.
Ánh mắt kiều mị nhìn anh oán trách, Đông Nghi từ lúc biết được thân phận của anh đến giờ thời gian trò chuyện với nhau còn ít hơn cả thời gian hai người thân mật, anh có thể hay không để cho cô có thời gian nghỉ ngơi kia chứ.

Khuôn mặt cương nghị của anh mang theo vài phần thích thú nhìn lên cô vợ của mình, nhịn không được há miệng cắn vào bầu ngực tròn trịa đang phơi bày ra của cô day cắn. Bàn tay cường tráng của anh ôm lấy người Đông Nghi đặt xuống ghế dài, thuận tiện ép luôn khuôn mặt của mình vùi sâu vào khe rãnh giữa hai ngực cô, tận tình chăm sóc.

Đông Nghi vốn dĩ không thể chịu nổi kích thích quá lớn như vậy, hai chân thon dài cong lên chịu đựng, đôi môi nhỏ xinh vừa được phóng thích liền bật ra tiếng rên ngân nga mê người làm cho Hoàng Phong càng thêm động lòng, muốn ăn sạch sẽ cô đến không còn xương mới thôi.

“Em đó, mau đặt bút ký hợp đồng đi, bằng không sẽ phải hối hận…”-anh dụ dỗ thì thầm với cô, bạc môi mỏng cong nhẹ lên một đường tà mị.

Đông Nghi nhìn bản hợp đồng được người chồng của mình kéo gần đến trước mặt, còn chưa kịp suy nghĩ gì, cơ thể đã bị anh dùng lực kéo ngồi dậy đặt trên đầu gối của anh, cổ tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cố tình vuốt ve nơi bẹn đùi nhạy cảm làm cho Đông Nghi lại một phen rùng mình rên lên.

“Anh… đừng có ép người quá đáng…”-cô nửa tức giận bị anh khống chế, nửa lại không cách nào thẳng thừng cự tuyệt được, ngón tay run run bị anh đút cây bút vào trong, trang giấy hợp đồng hiện ngay trước mắt lại trở nên quá mơ hồ không còn nhìn rõ chữ khi những ngón tay ma quái của anh đã chui tọt vào quần lót bên dưới của cô bắt đầu khiêu khích.

“Ân… dừng lại…”

“Chỉ mới bắt đầu thôi, không dừng lại được đâu…”-đôi môi nóng rực của anh chạm lên làn da trần trên tấm lưng mềm mại trắng noãn nà của Đông Nghi đang cận kề mình, làm cho lên ngọn lửa dục vọng được nhen nhóm càng bùng cháy dữ dội hơn.

Đông Nghi trước kích thích mãnh liệt này không cách nào chịu nổi, một chút lý trí còn sót lại không cho phép cô khuất phục người đàn ông “bỉ ổi” này. Cô cố gắng dùng chút sức tàn lực kiệt của mình kiểng chân đứng dậy khi quần lót đang bị anh kéo ra xuống tới đùi, nhưng sức lực yếu ớt của cô không lần nào thắng được anh cả.

Hoa tâm mềm mại lộ ra bên ngoài theo cơ thể nặng nề của Đông Nghi rơi xuống trực tiếp bao trọn dục vọng đã cương cứng của anh nhô ra bên ngoài đâm mạnh vào. Đông Nghi trợn tròn mắt như muốn nín thở với cảm giác đột ngột này, cả người cả kinh ngồi im trên đùi anh không dám nhúc nhích.

“A…”

Anh gầm nhẹ một cái, khoái cảm dâng lên từng đợt từ bên dưới tỏa ra khắp người, cô có thể hay không đừng câu dẫn anh nữa, làm anh không cách nào thoát khỏi cô được rồi: “Trước sau gì cũng ký, em làm mau lên chúng ta còn có việc quan trọng hơn…”

Bàn tay nắm chặt cây bút của Đông Nghi run run lên, cơ thể của cô giờ đây chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi rộng vắt hờ hững trên eo, còn lại đều bị quăng xuống sàn nhà hết thảy.

Cô ưỡng cong người mím môi, hai bầu ngực đều được anh ôm trọn làm cô không cách nào chạy thoát. Bên dưới hạ thân, anh bắt đầu luật động nhịp nhàng cọ xát nơi tư mật của cô với côn thịt nóng rực bành trướng của anh, khiến cho tâm trí Đông Nghi không còn tập trung được nữa.

“Ân… dừng lại… tôi mới ký được…”

“Ngoan…”

Hoàng Phong mỉm cười câu dẫn, anh tạm ngưng động tác lại để cho cô có thể ký được tử tế: “Nhanh lên nào, tôi chờ không nổi rồi…”

Đông Nghi thở hổn hển, ngón tay vẫn chưa thể cứng cáp cầm viết hoàn toàn, vừa nâng lên đặt xuống, đáy mắt mông lung chợt đanh lại, cô là người dễ bị người khác ức hiếp như vậy sao? Anh mơ đi!

Đông Nghi dùng hết sức đâm đầu viết vào mu bàn tay đang đặt trên bầu ngực của mình làm Hoàng Phong đau đớn nới lỏng ra, cô nhân cơ hội vội vàng bật dậy chạy ra xa, tay không quên cầm theo hợp đồng xé ra làm hai mảnh.

Hoàng Phong nghiến răng trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đang cố giữ khoảng cách với mình, giọng nói trầm đục thốt: “Nghi, chồng của em mà em nỡ ra tay nặng như vậy sao?”

“Là anh tự chuốc lấy hậu quả.”-cô không thua kém kình mắt trừng lại anh, bàn tay tìm lấy cái áo còn vắt trên eo khoác vội trở lại che đi cơ thể trần trụi của mình, dù là ai đi nữa thì cũng đừng mong uy hiếp được cô.

Người phụ nữ này quật cường xưa nay anh đều biết, lạnh lùng và quyết đoán không thua kém gì bậc nam nhi, nhưng mà đối với anh cũng phải là ngoại lệ đi, đừng có cứng nhắc như vậy: “Tôi nói em ngoan ngoãn qua đây đi, bằng không để tôi bắt được em sẽ không yên đâu.”

“Hợp đồng là không tốt rồi, anh còn giở thói lưu manh ra tôi không bỏ qua đâu.”-cô hất mặt lên không nghe lời.

Hoàng Phong đáy mắt sắc bén nhìn cô chăm chăm như thể con mồi phía trước cần phải thu phục, anh cởi luôn quần dài lẫn quần lót còn vướng trên đùi ra để lộ côn thịt to lớn đã dựng đứng lên, sau đó đứng dậy từng bước tiến về phía cô.

Đông Nghi thoáng sợ hãi nhìn Hoàng Phong, bước chân lùi lại từng bức nhỏ thủ thế rồi liều mạng bỏ chạy khi anh càng lúc càng gần, căn phòng nhỏ yên tĩnh phúc chốc chợt nhộn nhịp với màn rượt đuổi trông vô cùng buồn cười của đôi nam nữ quần áo chẳng mấy tươm tấc.

Trái ngược với vẻ hoảng loạn của cô, anh rất khoan thai vờn đuổi, thích thú nhìn cô hết lần này đến lần khác bị mình cố tình bắt hụt: “Lần này không cho em chạy nữa đâu.”

“Anh tha cho tôi đi!”-Đông Nghi thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì mệt, thề với chúa đây là lần cô chạy nhiều như vậy trong đời (trước giờ đi học chắc toàn cúp tiếp thể dục á =)))))))))

Cô trợn tròn mắt nhìn thân hình to lớn của anh vồ tới, không kịp suy nghĩ lao nhanh ra cửa sau một vòng lớn chạy loạn quanh phòng, trong khi tay còn chưa chạm được nắm cửa từ bên ngoài nó đã được bật mở.

K xuất hiện phía sau cánh cửa không hay biết rằng Đông Nghi đang lao ra, theo quán tính tốc độ, Đông Nghi ngã luôn về phía trước va vào người K làm cả hai mất thăng bằng té xuống đất.

Bàn tay vô tình chống đỡ sức nặng của K đang chạm trực tiếp lên hai bầu ngực căng tròn ép sát hai cơ thể bên dưới lại với nhau, cô chớp nhẹ mắt tiêu hóa tình huống hiện tại.

“Chuyện gì thế này?”