Chương 32: Tuần trăng mật ngọt ngào

Chiếc xe hơi màu đen đổ trước cổng ngôi biệt thự cổ kính sang trọng, từ nơi này nhìn ra chính là bờ biển trong xanh rộng lớn, vẻ đẹp thiên nhiên diễm lệ bắt mắt khiến lòng người không khỏi choáng ngộp. Nhưng hiện tại người đang ngồi trong xe lại không hề tỏ ra hứng thú với việc đang ở một nơi tuyệt vời như thế.
Đông Nghi uể oải bước xuống xe, ánh chiều tà đỏ rực bao trùm toàn bộ không gian, ngả bóng cô xuống mặt đường lát đá, Đông Nghi lười biếng xoa nhẹ hai vai mỏi nhừ của mình sau chuyến đi dài.
“Sao anh luôn làm tôi phải bất ngờ vậy?”
“Tôi nghĩ phụ nữ sẽ thích những điều bất ngờ như thế mà.”-Hoàng Phong mở cốp xe lấy hai cái vali lớn ra, sau đó đi đến chỗ cô: “Nhưng đúng là em không thích sự bất ngờ này rồi.”
“Anh có biết tôi đang theo một dự án lớn hay không?”
Anh khoác tay lên eo cô kéo sát vào người mình dẫn đi, đôi mắt hứng thú nháy một cái nhìn cô hào hứng nói: “Đảm bảo chuyến đi này sẽ không tổn thất gì đâu phu nhân của tôi, không những thế còn đem lại một món lời nữa cơ.”
Cô nheo mắt nghi ngờ, cổ áo rộng bởi vì bị anh ôm lấy tuột xuống, cô đưa tay kéo lên chỉnh lại, giọng không mấy tin tưởng hỏi: “Mờ mờ ám ám như thế, anh định giở trò gì nữa đây?”
“Chỉ muốn cùng em hưởng một tuần trăng mật ngọt ngào thôi mà. Sắp tối rồi mau vào tắm thôi.”
“Hừ!”
Đông Nghi nhìn anh vẫn bám chặt lấy cô không rời khi cả hai đã vào trong nhà, lên tiếng nhắc nhở: “Anh ở yên đó, tôi đi tắm!”
“Tôi tưởng em gọi tôi vào tắm cùng chứ?”-anh vờ tỏ ra thất vọng khi cô ra lệnh, thú vui gần đây của Hoàng Phong chính là trêu chọc vợ nhỏ của mình.
Đợi cho Đông Nghi đã vào phòng tắm, anh ngồi xuống ghế gỗ gần cửa sổ lớn hướng ra ngoài biển, mở điện thoại bấm số gọi cho một người.
“Hi Tom, chúng tôi đã đến nơi, xem ra anh lại chậm hơn tôi một bước rồi.”-anh vui vẻ trò chuyện, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia sắc bén khi giọng nói bên đầu dây đáp trả lại. Cả hai qua lại vài câu xã giao đơn giản.
“Được rồi, tôi đoán cô ấy cũng rất xinh đẹp, tôi rất mong chờ ngày mai được gặp mặt nha.”
“Tạm biệt!”
Hoàng Phong cúp máy, trên môi vẫn chưa tắt đi nụ cười, đến lúc đứng dậy định trở vào trong đã nhìn thấy Đông Nghi đứng phía sau từ bao giờ, sắc mặt lạnh lùng nhìn lên anh dò xét.
“Cô gái xinh đẹp nào vậy?”
Anh thoáng ngạc nhiên, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia thích thú nhìn lại cô, tỉnh bơ hỏi ngược lại: “Em ghen à?”
“Nhìn tôi giống đang ghen lắm sao?”-Đông Nghi xoay người đi giả lả, cô đi đến bên giường lấy máy sấy tóc ra hông khô mái tóc vừa gội xong của mình, lờ đi anh.
Hoàng Phong mỉm cười gật gù, anh theo cô đi đến giường giành luôn máy sấy giúp cô sấy tóc. Từ vị trí của mình nhìn xuống, anh có thể thuận tiện ngắm nhìn khe rãnh bóng loáng của cô phía sau lớp áo choàng tắm trắng tinh, mùi hương sữa tắm dịu ngọt thoang thoảng bay vào khứu giác dễ chịu này làm cho anh xao xuyến không muốn rời xa nửa bước: “Không giống đang ghen, là tôi tự suy nghĩ vu vơ thôi.”
“Tự tôi làm được, anh cũng đi tắm đi!”-cô toan nắm lấy cổ tay anh ngăn lại nhưng Hoàng Phong vẫn một mực giành làm.
Những ngón tay suông dài to lớn luồn vào làn tóc ướt vuốt ra sấy khô, động tác nhẹ nhàng thuần thục như thể đã từng làm qua rất nhiều lần, cẩn thận không làm đau cho cô.
“Vợ à, tôi cũng tò mò cô gái xinh đẹp ấy có dung mạo như thế nào đấy? Con gái phương tây thường có đôi mắt rất lôi cuốn phải không?”
Đông Nghi vừa mới thư thản một lúc, bị lời nói của anh làm cho trong lòng nổi lên trận bức bối, cô nghiêng đầu lườm anh: “Ai mà biết.”
Nụ cười ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, Hoàng Phong chỉnh đầu cô quay lại phía trước tiếp tục sấy tóc giúp cô, lời vẫn đều đều nói: “Tôi tưởng em có mắt thẩm mĩ tốt sẽ phán đoán được chứ?”
“Đừng chọc tôi ghen nữa, không có tác dụng đâu.”-Đông Nghi chỉ tay lên vai của mình ý muốn anh xoa bóp, tóc cô cũng ráo nước rồi, nếu anh rảnh như thế thì “hầu hạ” cô tiếp luôn đi.
Hoàng Phong không chút suy nghĩ liền ngoan ngoãn làm theo, hai tay đặt lên vai cô ấn nhẹ, cảm nhận người phía trước đang rất hưởng thụ với hành động của mình, anh vui vẻ nói tiếp: “Em thông minh thật đấy!”
“Vốn định chọc cho em ghen cơ.”
“Tay của anh đặt đi đâu vậy?”-Đông Nghi mở to mắt nhìn xuống hai bàn tay to lớn của anh đang nhiệt tình nắn bóp hai bầu ngực phía trước của mình, người đàn ông hư hỏng này vừa định khen một câu đã lại giở thói rồi.
Hoàng Phong nhếch môi, anh thả lỏng tay ra khi bị cô đánh khẽ vào ngăn lại, hôm nay vợ nhỏ của anh mệt rồi nên anh sẽ tạm thời buông tha vậy: “Tôi là mát xa toàn thân cho em thôi mà, tôi sợ nó sẽ không đều…”
“Anh đi tắm cho tôi!”-cô xoay hẳn người lại, kích động trừng anh ra lệnh, dạo này anh đúng là coi cô không ra gì nữa rồi, chuyện gì cũng có thể tùy tiện nói.
Hoàng Phong bị cô quát có chút sững người giật mình, anh chỉ đùa thôi cô có cần cáu thế không?
“Được rồi, tôi đi tắm!”-ai đó lủi thủi nghe lời làm theo, không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
.
.
.
“Thật là!”-sáng sớm mở mắt ra, đập vào mắt Đông Nghi chính là hai mảnh bikini được treo trên giá cạnh giường, sợ rằng cô không hiểu dụng ý còn đính kèm một mẫu giấy nhỏ.
“Hôm nay chúng ta cùng đi tắm biển. Cho em một bất ngờ thú vị!”
Cô vò lấy mảnh giấy quăng vào sọt rác gần đó, đứng dậy rời khỏi.
“Chào buổi sáng!”
Hoàng Phong mỉm cười nhìn cô, trên tay đang cầm tách cà phê nóng vừa mới pha xong ngồi trong phòng khách.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”-Cô nhìn anh hỏi.
Anh nhún vai: “Lát nữa em sẽ biết, giờ em làm đồ ăn sáng cho tôi đi!”-anh thản nhiên lên tiếng, nhìn đôi mắt ngạc nhiên của người đối diện, giọng đều đều tiếp tục: “Ở đây không có cửa hàng nào đâu, hôm qua tôi đã chuẩn bị vài thứ rồi, em chỉ cần sơ chế lại thôi. Hay là em không biết?”
Đông Nghi phụng phịu ngồi xuống bên cạnh, lười biếng nói: “Đừng dùng trò khích tướng, anh thích nấu nướng như vậy sao không làm luôn đi?”-cô chính là không muốn động tay vào mấy thứ mình không sở trường, là tự anh lôi cô đến nơi khỉ ho cò gáy này, anh phải lo cho cô mới phải đạo.
Anh gật gù: “Không làm thì thôi, tôi uống cà phê cũng được rồi.”
Đông Nghi lườm anh, cái bụng trống rỗng của cô đang biểu tình mà hương vị cà phê thoang thoảng xộc vào cánh mũi khiến Đông Nghi có chút thèm, cô nhìn vào cái tách trên tay anh chăm chăm, bâng quơ hỏi: “Anh pha có một ly thôi hả?”
“Ừm. Em muốn uống cùng không?”
Nhìn ánh mắt như đang trêu đùa mình, Đông Nghi sĩ diện lờ đi đứng dậy đi vào bếp. Nhìn lên kệ tủ mở ra xem thử, bên trong có một túi mì ăn liền và vài bịch bánh ăn vặt.
“Trong tủ lạnh có trứng đó!”-giọng anh phía sau lưng cô thì thầm dọa Đông Nghi giật mình, cô lầm bầm: “Anh là mèo sao? Đi chẳng có động tĩnh gì hết.”
“Một tô mì cũng được a, tôi không kén ăn như em đâu.”-giọng anh mang theo vài phần nũng nịu, anh là muốn một lần được cô nấu cho ăn chứ hoàn toàn không cố ý trêu chọc vợ mình như mọi khi, dù là thế thì được ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô vào buổi sáng cũng rất tốt nha.
“Anh nấu giỏi như vậy tự làm đi, tôi làm anh ăn không ngon đâu.”-Đông Nghi đặt hai gói mì xuống bếp, sau đó lướt nhìn xem cái xoong nào vừa mắt để dùng tới.
Vòng tay quen thuộc tìm đến chiếc eo nhỏ nhắn của cô ép sát vào lồng ngực của mình, anh tì nhẹ cằm lên vai cô, khẽ khàng dụ dỗ: “Em nấu tôi đều nuốt trôi hết, làm cho tôi ăn đi!”
Đông Nghi rút nhẹ cổ lại khi hơi ấm từ lời nói của anh phả vào làn da nhạy cảm của mình, nó làm cô bị nhột: “Mới sáng sớm anh làm trò gì vậy, vướng chân tay quá!”
“Tôi chỉ muốn em nấu cho tôi một tô mì thôi.”-làn hơi dần trượt lên vành tai nhỏ xinh đã sớm ửng đỏ vì sự kích thích vụn vặt từ anh, Đông Nghi khẽ cười xoay người lại đẩy Hoàng Phong lùi ra xa.
“Vậy mời anh mau tránh đường để tôi còn nấu nướng.”
Hoàng Phong hai mắt ánh lên tia hào hứng nhìn Đông Nghi xoăn tay áo lên chuẩn bị bữa sáng. Anh tin bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được thưởng thức món ăn do người phụ nữ của mình làm cho.
Đặt khay đựng hai tô mì nghi ngút khói xuống bàn, cô đưa cho anh đôi đũa và muỗng rồi ngồi xuống bên cạnh: “Tôi chỉ làm được như thế thôi.”
Hoàng Phong mỉm cười nhận lấy đôi đũa, nhìn tô mì đơn giản mà lòng anh ấm lên một cách kỳ lạ, có chút không nỡ ăn: “Bên trong có vỏ trứng không vậy?”
Đông Nghi ném cho anh ánh mắt không thiện cảm, cô không thèm đáp trả bắt đầu ăn, mì gói chỉ có vị như thế thôi, anh không ăn thì thôi.
Trong khi cô chỉ mới ăn được vài đũa, tô mì bên cạnh của anh đã cạn sạch không còn giọt nước nào. Hoàng Phong nhìn sang tô mì của cô ý vẫn còn muốn ăn nữa.
“Còn đói sao?”-cô hiểu ý hỏi gặn.
Gật gật.
“Tự nấu đi!”
Anh trề môi lừ lại cô, bàn tay còn cầm đũa không khách khí gắp luôn vào tô mì của cô lên ăn: “Em ăn như mèo thế sẽ không hết đâu, để tôi ăn chung đi!”
“Này… anh chết đói hay sao vậy?”-cô nheo mắt nhìn người bên cạnh đang ăn rất ngon lành, nhìn xuống phần ăn của mình đã sắp hết vội vã tranh gắp lấy.
“Yah, ăn vừa thôi!”
Hoàng Phong bỏ ngoài tay lời nói của cô gắp nốt những sợi mì cuối cùng hút vào miệng nhai, khuôn mặt đắc ý nhìn cô chỉ tay vào miệng mình vừa ăn vừa nói: “Nó trong miệng tôi rồi, em còn muốn ăn không?”
“Anh bị tiến hóa ngược à?”
“Cảm ơn vì bữa sáng nha, vợ yêu!”